Nghĩ lại thì, hào môn mà, một năm kiếm được nhiều tiên như thế chắc chắn không thể nào giao hết toàn bộ cho con dâu quản. Người ta nói người giàu ít khi ly hôn, để tránh chia tài sản. Có vẻ như mối quan hệ giữa Sở Dung và Phó Như Hối không mấy tốt đẹp? Bác sĩ nghĩ trong bụng, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người mỗi vẻ. "Sở Dung." Đang suy tư thì bên ngoài cửa có bóng dáng ai đó, vì ngược sáng chỉ thấy được thân hình cao lớn, rắn chắc.
Giọng nói trâm ấm của người đàn ông vọng vào tai bác sĩ trước tiên, trước khi bác sĩ kịp quay lại đã nghĩ: Ôi, tiếng phổ thông này chuẩn như trên tỉ vi vậy!
Lúc quay đầu nhìn khuôn mặt của người tới, suy nghĩ trong lòng bác sĩ liền trở thành: Ôi, lớn lên còn đẹp trai hơn cả nam chính trong phim nữal "Bố"
Phó Niên và Phó Dư cùng quay đầu lại, dù ngược sáng cũng nhận ra người đến. Cả hai bỏ đũa xuống, hớn hở chạy đến người đàn ông vừa bước vào từ cửa.
"Bố vê rồi! Bố ơi, con nhớ bố quái"
Hai đứa trẻ ôm lấy Phó Như Hối, mỗi tay ôm một đứa: "Niên Niên, Tiểu Ngư. Mẹ đâu?"
Câu hỏi đầu tiên khi gặp mặt chính là hỏi vê Sở Dung.
"Mẹ đang ốm." Phó Dư ôm cổ Phó Như Hối, chỉ vê chiếc giường nhỏ: "Vẫn chưa tỉnh." Phó Như Hối liền dôn ánh nhìn lên thân hình mảnh khánh của Sở Dung đang năm trên giường. Anh tiến lại gân, để Phó Niên và Phó Dư xuống, sau đó sờ trán Sở Dung, cái nhiệt độ thiêu đốt khiến lông mày anh cau lại: "Cả ngày nay vẫn sốt à?"
Người ốm rồi.
Phó Như Hối nhớ lại cuộc gọi video với Sở Dung vài ngày trước, mặt cô còn đầy đặn, chỉ vài ngày không gặp, mặt cô đã gầy đi trông thấy.
"Dì bác sĩ nói sức khỏe mẹ hôm nay đã tốt hơn nhiều." Phó Niên nói.
Đã tốt hơn hôm qua nhiều sao? Bây giờ còn nóng như thiêu đốt đến thế mà đã tốt hơn nhiều so với tình huống hôm qua, vậy hôm qua cô đã bị sốt đến mức nào chứ?
Phó Như Hối đau lòng đến mức nói không nên lời, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của Sở Dung, cảm giác hoàn toàn không giống như lúc nói chuyện qua video với cô, huống chi Phó Như Hối còn có ký ức của kiếp trước.
Cô ấy ngủ yên lặng như này, Phó Như Hối chợt cảm thấy nơi nào đó trong tim mình bị đánh trúng.
Dáng vẻ y hệt như trước kia, ngay cả khi ngủ cũng nhíu mày, bộ mặt bướng bỉnh.
Tình cảm của anh dành cho Sở Dung rất phức tạp. Sở Dung là người đầu tiên và duy nhất mà anh yêu trong đời nhưng Sở Dung cũng lại là người tổn thương anh và con của anh sâu đậm nhất, anh không thể nào gạt chuyện này sang một bên.
Vẫn chưa xác định được Sở Dung kiếp này có làm những việc đó hay không nhưng nhìn phản ứng của Phó Niên, Phó Dư, trong lòng của Phó Như Hối cũng yên tâm được phân nào.
Hơn nữa, nhìn thấy Sở Dung nhợt nhạt đang nằm trên giường, thân thể yếu ớt, Phó Như Hối càng không thể nghĩ được điều gì khác, anh chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Phó Như Hối không để bản thân mình phân tâm quá lâu, anh cong ngón trỏ rồi nhẹ nhàng chạm vào bờ mi tựa như cánh quạt nhỏ của Sở Dung: "Sốt như thế này, không thể ở đây được nữa.
Điều kiện chữa bệnh ở nơi này quá kém, đừng nói đến có lành bệnh được hay không, Phó Như Hối còn sợ rằng bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng. Khổng Táp bị anh gọi đi sắp xếp xe, trong chốc lát sẽ đến đây ngay. Phó Như Hối nhìn bình truyên dịch của Sở Dung, vẫn còn khoảng nửa bình, truyên xong thì có thể đi rồi.
"Đi đâu thế bố?" Phó Dư níu áo Phó Như Hối: "Mẹ chưa tỉnh..." Phó Như Hối xoa đầu Phó Dư: "Vê nhà. Chúng ta không ở lại đây nữa, được không?
"Hả?" Phó Dư không hiểu: "Không ở lại đây là sao ạ?" "Chương trình này... Phó Dư Hối không thể để nhóm người Sở Dung ngây ngốc ở lại tổ chương trình này được nữa, Phó Như Hối đã xem thường mức độ tìm chết của tên khốn kiếp có lòng dạ đen tối Trọng Xuân Hoà kia rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo